Ðời người như áng phù vân, // Sáng còn tối mất, lựa lần mà chị // Ði theo đuốc lửa từ bi, // Mơ về cõi Phật, lánh xa bụi trần. // // Cuộc hồng trần xoay vần quá ngắn, // Kiếp phù sanh tựa áng mây luân hồị // Thân ta là giả tạm, đến rồi lại đị // Ai hay số kiếp phù du, // Một đời mà tham đắm mê say hão huyền. // Hôm qua nói nói, cười cười, // Hôm nay mà nhắm mắt, ngậm mgùi ra đị // Nay như cành lá mục khô, // Nhớ khi mà lược giắt, tram cài tóc xanh. // Nay đây xác nhập quan tài, // Tháng ngày vùi sương lạnh, thân còn nắm xương. // Nhớ xưa mắt thắm môi hồng, // Ðến nay mà đâu thấy dáng hình là đâụ // Giàu sang ruộng đất quyền uy đâu rồị // Nhớ xưa mà cha mẹ đủ đầy với con, // Hôm nay khuất bóng còn đâu, // Ngày xưa mà cháu cháu con con nay chẳng còn. // Nhớ xưa bạn hữu vẹn mười, // Giờ như mà bọt nước phập phèo ngoài khơị // Phù du sớm tối một mai, // Mau mau mà tỉnh cuộc hồng trần đổi thaỵ // Về miền đất Phật từ bi, // Có sen vàng chín phẩm đón người trần tụ // Lựa mà tái ngộ thuyền ……. // Mà đèn trí huệ …………. // Mấy lời hộ niệm trước sau, // Nguyện cho thành phật mau mau ………
© 2024 Lyricenter.com