Tôi đã đến bên bờ sông // Nhìn dòng sông Hồng ngầu đục đỏ // Như bao mùa thu từ muôn năm trước // Năm mươi năm rồi xóm làng bỏ đó // Nhưng vẫn còn mẹ hiền bên lối hoa tàn // Trông đợi người con như lúc nào cũng vẫn nhỏ // Dù cho dài nắng sạm nhạt phai nhan // // Bao nhiêu mùa sóng cồn mưa lũ // Lại trời tây mưa đá tuyết tan // Giờ về đây nghe chừng như tan tác // Chỉ còn cầu Quan Thế độ nhân gian // // Thấm khô đi dòng lệ ngày xưa cũ // Ðể về thương và đầy nỗi hân hoan // Tôi qua sông xin Bồ Tát độ // Ðưa tôi về bên gối mẹ hiền xưa // // Dưới mái ủ hương xưa tóc rũ // Quan Thế Âm Bồ Tát mắt mơn man // Trên thềm nghe kinh thoảng đều trong tiếng mõ // Ôi là thương, thương khiến lệ mi tràn // // Ngày ra đi đời ly biệt khổ // Tim nay già héo rán hoa nhan // Con dừng chân nghe mẹ cầu phổ độ // Bình Cam Lồ hòa tan lệ mẹ // // Con lặng người run run quỳ gối nhỏ // Và uống đi cho mờ hết cảnh hoang tàn // Ðêm chợt xuống ngọn đèn soi leo lét // Tay mẹ lành vầng trán bỏng như than // // Toàn thân con như tuyết gần bếp đỏ // Trào dâng lên muôn tình ý miên man // Trời Ðâu Suất sáng choang hoa ngọc // Dìu chân con bên mẹ nhịp cung đàn
© 2024 Lyricenter.com