Rừng đêm âm u, ghềnh cheo leo dưới non mịch mù // suối nước tuôn róc rách chảy quanh co // nước non lại lành nước chảy về đâu, // nước chảy về đâu tiếng hát ai nỉ non với tiếng khèn // hát ru lòng người tiếng hát buồn làm saọ // // Nàng ta thẩn thờ, ngồi ưu tư duối trăng lạnh // mờ khoé mắt xanh lấp lánh lệ rưng rưng // với tâm sự buồn có người nào hay nỗi lòng nàng không. // // Với trái tim đầu tiên, đã trót đem dâng cho một người // nhưng người vẫn vô tình. // rồi một ngày chàng trai kia đem nhiều lễ vật kết hôn // cùng người Socthai nào ai biết rằng có một người đau nhói // trong tim đang úp mặt khóc ròng thương xót duyên phận mình // đó là nàng Buram từng đêm trăng lên // nàng Buram vẫn hay một mình đến cuối con suối vắng // ngồi than van với cây cỏ dại cái khèn sầu vơi // mối tình lẻ loi tiếng múa khuông đổi canh lẫn tiếng vang xa // tù và có thấu hiểi nỗi lòng nàng không // một đêm mưa thu vầng trăng êm nấp mây mịch mù // nỗi đớn đau xé nát quả tim non // sắc son tình đầu nước càng nỉ non suối càng thở than. // // rồi một ngày chàng trai kia đem nhiều lễ vật kết hôn // cùng người Socthai nào ai biết rằng có một người đau nhói trong tim // đang úp mặt khóc ròng thương xót duyên phận mình // đó là nàng Buram một đêm mưa thu vầng trăng êm nấp // mây mịch mù nỗi đớn đau xé nát quả tim non // sắc son tình đầu nước càng nỉ non suối càng thở than // bóng tối đã vượt qua Soc mới hay báo tin tìn nàng nàng đã vĩnh biệt trần gian.
© 2024 Lyricenter.com