An Dương Vương xây thành mới chấn hưng bờ cõi // Nhưng bao nhiêu yêu ma dình dập tàn phá // Rồi Thần Kim Quy đã giúp cho nhà vua trừ tà // Tòa thành quả nhiên xây xong rất nguy nga // Giặc Triệu Ðà hay tin đã kéo quân tới cướp thành bang // Bá tánh trước nguy nan sống lầm than // Rồi Thần Kim Quy đã sáng chế ra cây nỏ thần // Ngàn mũi tên xuyên ngực thù chết phơi thây // // Ðã bấy lâu thua đaụ Triệu Ðà lập mưu kế sâu // Muốn chiếm lấy bí kíp Nỏ Thần, hắn mang con trai đến cầu thân // An Dương Vương rất độ lượng, chấp thuận giặc tới cầu hòa // Say sưa nâng ly quá đỉnh đầu, gả luôn công chúa Mỵ Châu // // Thôi xóa hết hận thù bây lâu // Từ đây bang giao hôn lễ tưng bừng // An Dương Vương ơi có đâu ngờ, bao lâm nguy đang chờ đón // Rơm đã bén lửa chẳng bấy lâu // Mỵ Châu trúng kế đã trao tình đầu // Nhưng men say tình ái đâu bằng điều tên gian đang tìm kiếm // // Ðánh tráo cây nỏ thần. Trọng Thủy tìm đường tháo thân // Quá yếu đuối chút vấn vương lòng – chia ly công chúa lệ rơi: // “Nếu biến cố có qua đây, xin Chàng tìm Thiếp đường này: // Xin đi theo dấu vết lông chim rải theo lối đi tìm đến: // // Ðã nắm trọn bí kíp trong tay // Rồi tên vô lương đã nuốt lời thề // Biến cố đã buông xuống Kinh Thành, bầy chim đen lượn vòng quanh // Máu đã thấm ngực bao chiến binh // Giờ tan hoang dưới vó ngựa bạo tàn // Bóng tối đã buông xuống ngai vàng. Vua mang Mỵ Châu bỏ trốn // // Truy sát An Dương Vương, giặc men theo gót Mỵ Châu // Nàng mang đi theo chiếc áo lông chim rải theo lối đi làm dấu vết // Ðã tới lúc cùng đường. Thần Kim Quy đón trước biển trùng // “Sau lưng Vua đó chính quân thù? – Ánh Gươm chớp sáng nghiệt ngã // // Nàng nằm đó với chiếc áo lông chim tả tơi – Vết máu loang thắm đỏ bờ cát dài // Trọng Thủy sám hối với nỗi đớn đau vò xé – Rồi trầm mình xuống giếng trước Kinh Thành tan hoang.// //
© 2024 Lyricenter.com