Lặng lẽ hai người không nói năng // Giận nhau làm cả đôi bẽ bàng // Không muốn nhìn mà cứ quay lưng // Hai đứa giận đòi hết thư tình // Khi đã chẳng hợp duyên hợp tính // // Một đứa hay buồn hay dỗi luôn // Lại thêm một đứa hay trách hờn // Khi đối mặt là cãi nhau thôi // Như pháo nổ ngày tết trong đời // Không đứa nào chịu kém một lời // // Từ ngày hai đứa giận // Hàng xóm lắm xôn xao // Còn thêm dăm đứa bạn // Nhiều bàn tán ra vào // Giận nhau, dù một vài giây phút // Tưởng dài bằng ba năm // // Giận mãi bây giờ hai đứa vui // Lại thương lại nói yêu nhất đời // Hai đứa chiều chiều đứng bên nhau // Tay nắm chặt, kề sát đôi đầu // Hai đứa bảo chuyện cũ nên hòa // // Giận mãi nên tình không thiết tha // Giận nhau lại cứ luôn bất hòa // Không đứa nào chịu kém cho yên // Hay nói được một tiếng êm dềm // Hai đứa chẳng còn thương còn mến // // Giận lúc ban chiều qua sớm mai // Tình yêu ngày cũ chưa nối lại // Hai đứa chẳng bàn tính tương lai // Không nói chuyện tình thắm lâu dài // Khi đã gặp là hết một tuần // // Từ ngày hai đứa giận, chẳng muốn bước đi đâu // Bạn thân không thấy mặt, Chủ Nhật trốn trong nhà // Giận nhaụ. bảy ngày tròn qua đi hết // Tuần này giận lâu hơn ! // // Giận bớt đi lại hai đứa vui // Chẳng ai giận mãi nhau suốt đời // Tô thắm lại màu phấn son môi // Hai đứa cùng nhìn ngắm nhau cười // Vui đến rồi giận trả cho đời
© 2024 Lyricenter.com