Giờ sao khóe mắt cay, hòa theo gió bỗng lay// Vì anh đang rất muốn phải quên nơi này// Nơi chúng ta, cất tiếng ca// Cùng nhau tay trong tay// Dưới bóng hoàng hôn ngất ngâỵ// // Ngồi tựa lưng gốc cây chiều nay// Nhớ ra ngày nào đôi ta mà giờ xa rất xa// Nơi trên ngọn đồi người trao hơi ấm môi// Lên bờ môi của anh, sâu mãi trong lòng anh.// // [ÐK]:// Chẳng thể quên nơi trên ngọn đồi hoàng hôn gió buông nhạt nhòa// Vì ở nơi ấy có những yêu dấu trao nhau của ta lúc đầu// Còn hằn in những tiếng chim hót trên cao như cũng muốn mừng duyên mình// Nhưng rồi sau một ngày như gió thoáng vụt baỵ// // Vì ngày ấy em nói phải đi và em phải xa nơi này// Và em sẽ nhớ anh đây nhiều lắm biết mai này bao tháng ngày// Phải sống thiếu nhau và phải thấu nỗi đau khi ngọn đồi cũ xưa// Và những yêu dấu hôm nào phải quên đị
© 2024 Lyricenter.com