[Ver1:]// Một căn phòng nhìn xa lạ chẳng thấy đâu là kí ức// Nó vụng về cầm cây viết viết lên tờ không trung// Mắt nhắm mở cố gượng dậy, cố bật tỉnh, cố làm điều gì đó trong hoang mang// Rồi nó ngỡ ngàng khi biết tất cả chỉ còn là hoang tàn// Hết rồi, tất cả đã hết rồi// Rồi từng tháng ngày dài và cố bước đi về nhưng có biết nơi đâu// Gia đình, bạn bè cả người yêu đều không nhớ// Nó chợt la hét trong cơn điên loạn không biết nó đang ở nơi nào// // [Mel1:]// Chỉ còn một mình ngồi thờ ơ trong bơ vơ// Lang thang trong căn phòng trắng xóa biết nơi nào// Người yêu người đâu rồi vì sao không tìm em// Ðể em sống trong bao đắng caỵ// // Làn mây trôi rồi từng chiều buồn lướt gió// Cô đơn trong lối về// Bao nhiêu yêu thương kí ức hãy xin về đâỵ// // [Ver2:]// Sóng vỗ sóng vỡ tan như bọt mưa trong nắng ban mai// Trên cả lối về chẳng thấy ai một mình nó đi chẳng biết khi nào dừng lại// Thu tàn lặng bóng một ai hình như đã từng đi bên cạnh nó// Bây giờ làm sao hình dung khuôn mặt ai kia đó cho rõ// Từng nhịp bước từng nhịp tim dường như có một điều trở ngại// Bỗng lí trí trong đầu óc nó bắt buộc rồi nó chợt quay lại thì ra// Lục tung trong mớ cảm xúc rối bời nó nhận ra người yêu nó nhưng rất xa lạ// // [Mel2:]// Hôm qua em mơ gặp anh đi trên lối về// Mà sao em chẳng nhận được một chút yêu thương// Có lẽ nào là em quên đi anh như đôi ta chẳng quen biết nhau// Anh đưa đôi tay anh hôn lên môi từng đợt kí ức trong lòng em// Chợt ùa về như cơn sóng xô bờ phía kiạ// // Người ơi, em muốn nói yêu anh suốt đời không rời// Khi bao buồn vui ta vượt qua bao nhiêu cuộc đời đầy những ngang trái// Em luôn bên anh như chiếc lá chỉ muốn bên cây suốt đời mãi thôi// Hãy yêu em mình chẳng cách xạ
© 2024 Lyricenter.com