Thưa mẹ, con là người Việt Nam// Luân lưu từ giòng máu điêu tàn// Thưa mẹ, con là người da vàng// Màu da của kiếp lầm than.// // Quê hương ta vùng vẫy ngang tàn// Huế, Sài Gòn, Hà Nội những vết tích tan thương// Mậu Thân Mùa Hè đỏ lửa, đại lộ Kinh Hoàng// Con nhớ mãi trong lòng con bất diệt.// // Rồi những ngày miệt mài trong giấc ngủ say// Ba mươi, ngày ấy tháng tư xưa, lòng con nước lụt// Trời mưa lũ, phố cũ tình xưa, bó rủ tan hoang.// // Có một ngày, một ngày nào con sẽ xa// Xa kinh kỳ, hoa lệ lũ hoang ma// Tràng Tiền, mấy nhịp con vẫn nhớ// Thiên Mụ mấy tầng, con chẳng quên.// // Sài Gòn đó, từng con phố nhỏ// Mỗi dặm đường hàng vạn dấu chân con// Nha Trang, Ðà Nẵng trời thơ mộng// Nhưng chẳng bao giờ con muốn quên.// // Giờ đây, mỗi đứa con lạc loài mỗi nẽo// Ðứa London (Cali), đứa Paris, đứa đèo heo gió hút// Gặp nhau từng hàng lệ xót xa, buông những câu chào// Ðôi ba sinh ngữ, Bonjour, Au revoir, Hello, Good bye// Con gục (ôm) đầu chua xót đắng caỵ// // Thưa mẹ, thưa mẹ, thưa mẹ, quê hương mình// Ðã chết rồi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ Việt Nam ơi ...//
© 2024 Lyricenter.com