Có hai thằng mù đánh nhau ngoài ngõ// Cả hai thằng đều sứt trán, sứt tai// Có hai thằng câm cãi nhau giữa chợ// Cả hai thằng đều rát lưỡi, bỏng môi// Có hai thằng mù đã câm, lại điếc// Có hai thằng điếc ngồi nghe nhạc Tầu// Nhạc Tây, nhạc Mỹ, nhạc Nga// // Có hai thằng mập đánh nhau thì chết// Cả hai thằng bèn cất võ khí đi// Có hai thằng kia gờm nhau quá độ// Cả hai thằng bàn ký kết làm ngơ// Bắt hai thằng gầy đánh nhau hộ nó// Bắt hai thằng yếu cùng nhau giải hoà// Bằng xương, bằng máu, thịt, da// // Có khi mù này đánh lui mù đó// Hả hê về nhà, mắt ốc ngước lên// Có khi thằng câm thắng cơn cãi lộn// Hả hê về nhà ú ớ, mừng rên// Có khi thằng mù, gã câm, thằng điếc// Gác chân, tự đắc, ngồi trong chòi nghèo// Buồn thiu, mà ngỡ lầu cao // Có nghe gì chuyện nước tan, nhà nát// Chẳng nghe được gì tiếng khóc, tiếng than// Có đâu nhìn ra mầu khăn goá phụ// Làm sao nhìn được mắt bé mồ côi// Có đâu giọng ngọt, hiến dâng tình với// Những hoa cỏ mới, mọc trong điêu tàn// Bịt tai, bịt mắt, (chúng) lặng câm// // Bỗng đâu Người Tình ghé chơi một chuyến// Vào khi tàn rồi, cái cũ bách niên// Bỗng đâu nửa đêm ánh dương chói rạng// Làm cho người mù mắt sáng bừng lên// Bỗng đâu Người Tình ghé tai người điếc// Nói chi chẳng biết, mà nghe dịu dàng// Ðời hai nghìn đã vừa sang.// Ðã trông được thời bách niên đổi mới// Ðã nghe được lời sáng suốt bên tai // Ðã không còn câm và im tiếng gọi// Ðã nói được lời vói tới tương lai// Ðã ra được ngoài cõi tim tù tối// Ðã trông được những đường đi, nẻo về// Ðường đưa người tới nghìn thụ //
© 2024 Lyricenter.com