Hình như anh xa em đã trăm ngàn thế kỷ// Không tính, không đếm được bằng không gian, thời gian// // Cho anh nhớ từ ngày gần đây nhất// Từ lúc mình bắt đầu một tình yêu ngây ngất// Biết không em ngày mới yêu nhau vào thế kỷ đầu// Ngôn ngữ khó có được lòng ưu ái// // Vào thế kỷ thứ hai loài người làm tiếng nói// Nên anh nhớ em bằng con mắt đợi chờ mòn con phố quen// // Thế kỷ thứ ba, Thượng Ðế lại vắng nhà// Và quên chưa cứu rỗi linh hồn anh trong biển tình// Lạc theo con sóng dữ anh gọi tên em bao lần// Gọi tên em một mình// // Thế kỷ thứ tư anh biến thành linh mục// Ðể ban câu thứ lỗi cho người trót để anh buồn// một trăm năm nữa tới anh biến ra tượng đá phiền nhìn tự tình công viên// // Anh đang nhớ về thế kỷ thứ sáu,// Anh hóa thân lúc nào để thành một tướng cướp rất dễ thương// Hẹn đến cung vua bắt công nương mặn mà// // Nhưng tướng cướp lại là người nhút nhát// Qua thế kỷ thứ bảy chàng còn chưa dám đến// Nên đứng đây ở con phố gầy mỏi mòn, công chúa ơi!// // Em hỡi ơi mới xa em bảy ngày mà bằng bảy thế kỷ trôi// Em ới em, nếu xa em cả đời cầu trời làm tận thế thôi!//
© 2024 Lyricenter.com