Ai có về vùng trời Gia Ðịnh// Hay suôi sông về tới Cần Thơ// Qua xóm dừa rồi vào thăm ruộng // Xin cho tôi dăm hạt gạo thừa// Ai có tạt vào Chợ Tân Ðịnh// Hay đi vô Chợ Bến Thành xưa// Cam quýt bưởi chẳng cần xin tặng// Xin cho tôi khoai trộn hột ngộ// Quê hương tôi thóc gạo một mùa// Nuôi dân tôi cũng vừa miệng ăn// Nơi tha hương, sữa thịt chẳng thèm// Xin cho tôi dăm hạt gạo Nam.// // Ai có về Thành Nội Gia Hội// Hay đi ra Nghệ Tĩnh, ngoài Thanh// Xuống bến đò ở dòng Hương Thủy// Xin cho tôi nghe lại điệu hò// Ai có về biển dài cát rộng// Nơi công dân nào cũng làm thơ// Tôi hết thuộc lời vàng châu ngọc// Xin ru tôi nghe truyện Kiều xưạ// Quê hương tôi thi vị đầy trời// Con tim tôi luôn được đầy vơi// Nơi tha hương, sống thật nặng lòng// Mang con tim khắc khoải chờ mong.// // Ai có về Hà Nội, Nam Ðịnh// Lên trung du rồi tới thượng du// Qua sóng Gầm rồi về núi Tản// Xin cho tôi nhớ lại cội nguồn// Nơi văn minh của giống Việt ta// Nơi trống đồng gọi hồn dân tộc// Cho tôi nghe tiếng gọi tổ tiên.// Quê hương tôi, dân tộc tuyệt vời// Thông minh ôi nhất bực trần ai// Nơi tha hương mê muội hằng ngày// Cho tôi khôn, trước ngày đầu thaị// // Mai có người chợt ngừng thăm mộ// Nơi chôn tôi là dưới rặng mai// Nơi rất lạnh, ngàn đời tuyết phủ// Nên thân tôi nguyên vẹn hình hài// Nếu có người tò mò muốn gặp// Nơi tha ma mở nắp mồ lên// Sẽ thấy một người nằm thanh thản// Trông như chân dung của Việt Nam.// Thân tôi đây : Bắc Việt là đầu// Nơi sinh trí óc của Rồng Tiên// Ðây con tim Trung Việt hồng hào// No say đây, Nam Việt ngủ yên.//
© 2024 Lyricenter.com