Chiều nay ra đứng bên bờ đại dương// Biển âm u, vắng ngắt// Biển bao la một mầu tím ngát muộn phiền// Biển mênh mang niềm nhớ tiếc// Biển run lên từng đợt sóng biếc, ngỡ ngàng// Rủ nhau tới chết bên bờ biển hoang// Mặt trời cũng chết trong lòng biển sâu// Biển thương đau mấy kiếp// Biển đơn côi, biển còn nối tiếp cuộc sầu// Biển mông lung gào với gió// Biển hung hăng và làm bão tố nghiêng trời // Biển khơi nhức nhối như là lòng tôị..// Hãy lấp kín lại trùng dương // Cho tôi thôi buồn đại dương,// Tái sinh làm con suối vắng// Cho tôi xin là dòng sông // Nơi quê hương sạch và trong// Uốn quanh ngoài cánh đồng.// // Bình minh lên núi, tuyết phủ đầy vai // Vùi thân trong buốt giá // Nằm chơ vơ một hàng núi đá chập chùng// Rừng xanh xao và chết cóng// Trời không cao và trời vắng bóng mây ngời // Mặt hồ băng kín như là lòng tôi// Rồi đi xuống phố không một người quen// Nhà xi măng cốt sắt // Mọc chênh vênh và làm khuất mắt người tình.// Ðường tuy đông mà quá trống // Ngày đi qua chỉ là những bóng không lời// Ðời nghe xa vắng như là lòng tôi !// Hãy quét tuyết sạch mùa Ðông // Cho non cao khỏi lạnh băng// Hãy về gặp nhau trên đất khách// Ta ôm nhau mà hỏi han// Ta gây lại tình thương // Sẽ thấy vui ở cuối đường.// CODA// Biển xanh, núi biếc hay vỉa hè kiạ// Rồi đây thắm thiết như là lòng ta !//
© 2024 Lyricenter.com