Chiều buồn sầu về quạnh vắng.// Mây trắng, ngoài hiên thoáng nghe gió heo maỵ// Ta chờ ai thức suốt canh dàị// Chờ ai chốn đây cho phai úa trăng tàn.// // Chuyện tình nữa đường chuyển bến,// cho mơ ước ngàn năm gió baỵ// Nỗi đắng cay như lữa thiêu đốt trong hồn.// Người yêu dấu ơi, xin đừng dối nhaụ// // Never fall in lovẹ// Tình yêu ngõ tối sâu, thà mãi rời nhaụ// Thắm thiết nữa cho lòng đaụ// ôi! thời gian gió mưa phai nhòạ// Một chiều buồn trở về chốn đây,// ngồi ta đốt tập thư cũ, niềm đau chôn giấụ// // Never fall in lovẹ// Ðành quên dĩ vãng xưa đầy ân áị// Và mộng mơ cố cắt đi đường tợ// Thôi, nợ duyên cũng như trông chờ.// Lòng có còn chỉ là chút tình nhớ.// Ta nhắc đến mỗi khi chiều mợ// // Ðường về chiều vàng nhạt nắng,// cho mây trắng đầu non cuốn trôị// Tiếng tiêu ai bên bờ xa vắng như u hoàị// Giọng tiêu thiết tha như vướng mắc trong lòng.// // Nhạc điệu buồn như còn phảng phất.// Bao nhung nhớ sầu thương xót xạ// Thoáng vút cao, nghe càng như réo rắc muôn đờị// Người yêu dấu ơi! Ta về phố xưa// // Never fall in lovẹ// Tình yêu ngõ tối sâụ// Hồn ta ngỡ mình về đâu lúc đã lỡ xa rời nhaụ// ôi! Tình kia tháng năm phai nhòạ// Chiều nay mình trở về chốn đâỵ// Ngồi ta đốt tập thơ cũ, niềm đau chôn giấụ// // Never fall in love đành quên dĩ vãng xưa// Ta nhắc đến mỗi khi chiều mợ//
© 2024 Lyricenter.com