Phía ngày nắng tắt// Nỗi buồn nhiều như gió// Em ước được thả lên trời// Như bóng bay!// Ðã nhiều rồi tìm anh,// Em không nhớ đã tìm gặp anh,// Biết bao lần rồỉ// Một mình vỡ oà,// Chiều vàng lắt laỵ// Khi anh đẩy em bằng mắt// Trăng vừa tròn mười chín!// Em đã thả đi bao nỗi buồn// Buộc bằng tóc rụng,// Tóc đã rụng mùa mùa nhiều rồi// Mà chưa thấy nắng lên,// Em oà vỡ,// Những nỗi đau chèn nhau,// Em lầm lũi đến trước cổng nhà anh!// Nhặt xác nỗi buồn còn tươi nguyên,// Ðốt lên thành lửa ném lên trời,// Ðốt lên thành lửa ném lên trờị//
© 2024 Lyricenter.com