Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn// Tìm về biển Ðông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương// Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương// Nhưng quê hương chưa ngủ, khi bom đạn tơi bời còn nhục nhằn dưới ruộng trên nương.// // Tôi thức từng đêm, thơ ấu mà nghe muối pha trong lòng// Mẹ là mẹ Trùng Dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau// Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi// Nên năm hăm mốt tuổi, tôi đi vào quân đội mà lòng thì chưa hề yêu aị// // ÐK:// Người yêu tôi tôi mới quen mà thôi// Lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu// Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài// Gió lên từng chiều vàng nàng xõa tóc trên biển xanh// Người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa// Lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây// Bảo yêu anh em muốn chuyện đôi mình// Như màu xanh biển tình trong ngày trời xinh rất xinh.// // Tôi đến lại đi, xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài// Miệt mài đời trai, vượt chuông dài che khuất biển xanh// Ðẹp tựa trong tranh, gót bùn lầy cho lúa thêm xanh// Trong bao lần quân hành, tôi qua vùng khô cặn mà mồ hôi thành biển mặn trên môị//
© 2024 Lyricenter.com