1.Ai nức nở quỳ bên chánh điện,// khi chuông chùa vừa điểm tiếng công phu// Tín nữ ơi, nguyên do nào người muốn đi tu,// vui kinh kệ và quen mùi khổ hạnh?// // Nhưng tín nữ đi tu làm sao cho thành chánh quả,// bởi làn phấn son còn in rõ trên đôi má dạn phong trần.// Người đã giác ngộ hay vẫn vướng nợ trần?// Người đi tu vì chán mùi chung đỉnh và cảm thấy// cuộc đời là hố thẳm gành sâu ?// Hay là vì một phút giận hờn ghen tức khổ đau,// tín nữ mới toan mượn cửa am thiền để chôn lấp// mạch sầu thương và phôi pha nỗi niềm đau khổ?// // 2.Tín nữ có nghe không tiếng chuông vang// rền nơi chánh điện như đánh thức // kẻ trần gian đang hướng thiện hồi đầụ// Nhưng tu làm sao khi quỳ trước đấng// Từ Bi còn nức nở nghẹn ngàọ// Tín nữ ơi, còn tủi thân còn đau khổ // thì lòng dạ còn nặng nợ trần aị// Ðây là cửa am thiền vẫn mở rộng // cho người đời chuông mõ công phụ// Vào chốn nầy không khó,// nhưng khó giữ cho bền tâm chí của một người tu .// // 3.Chấp hai tay ngước nhìn lên Phật Tổ mà đôi mắt còn// đầm đìa những giọt thu ba .// // Nam Mô A Di Ðà Phật.// // Ðây cũng là một nạn nhân của lục dục thất tình,// một tâm sự trái ngang, một đoạn đời bi thảm.// Tín nữ ơi, người ta thường bảo rằng thời gian là liều thuốc quý.// Vậy tín nữ hãy trở về đi, hãy rán phấn// đấu để vượt qua bao nhiêu trở lực.// Vì có sống trong gian khổ thì ta mới tìm// ra được lẽ sống của con người .// // 4.Nam Mô A Di Ðà Phật.// // Tóc chưa bạc đừng ngăn dòng nhiệt huyết.// Người còn xuân đừng tính việc đi tụ// Dẫu đời người tỉ như cánh phù du,// nhưng còn sống ta vẫn còn tranh đấu .// // Sở dĩ bần tăng đi tu đây là vì ba mươi năm sương// gió cõi trần ai đã lỡ dở mộng công hầụ// Một kiếp phù sinh đã trắng nửa mái đầụ// Trước khi bước chơn vào nơi Phật tự,// bần tăng cảm thấy mình là một chiếc lá vàng rơị// Tuổi thanh xuân không còn với // một lão già tóc bạc răng long mắt mờ tai yếu .// Thôi thì mượn lời kinh tiếng kệ để có ngăn chia// đôi ngã Ðạo và Ðời .// // 5.Nam Mô A Di Ðà Phật.// // Còn như tín nữ đây vốn người tuổi trẻ,// gái đôi mươi đang giữa độ xuân thờị// Ðừng vì một phút buồn đau mà chán nản sự đời!// Ðâu có phải lần chuỗi bồ đề niệm kinh sám hối// là dứt được dòng trần lụy thế gian.// Còn mặc chiếc áo nâu sòng là// còn mang ơn người đã dệt từng tấc vảị// Còn đỡ lòng bằng bữa cơm dưa muối// là còn nợ bác nông phu tay lấm chơn bùn.// // 6.Nam Mô A Di Ðà Phật.// // Ðã có câu, ''Sắc tức thị không, không tức thị sắc.''// Và cũng có câu, ''Tâm tức Phật, Phật tức tâm.''// Tín nữ trước hãy lo tu thân// rồi sau sẽ lo tu Tiên tu Phật.// Còn như muốn nếm mùi khổ hạnh// thì năm sáu mươi năm nữa,// khi mắt đã mờ không còn nhìn// rõ vạn vật muôn màu,// tai đã lảng không còn nghe chuyện thị phi thiên hạ,// lưỡi đã tê vì tân khổ không còn// thiết đến những mùi mỹ vị cao lương.// Chừng ấy tín nữ đến đây quy y // thí phát để có gởi thân dưới bóng Phật đàị// Tín nữ nên biết rằng cửa thiền chỉ rộng// mở cho những ai không bận vòng trần lụỵ// Bởi có câu: // // Tu đâu cho bằng tu nhà// Thờ cha kính mẹ hơn là đi tu
© 2024 Lyricenter.com