Hai mươi năm đàn trẻ thơ nay đã lớn // Và chàng trai nay đã già // Những người xưa đã nằm xuống // Và rừng núi đã héo nhòa // // Hai mươi năm, người cụt chân trên hè phố // Kẻ quyền uy trong căn nhà // Người nằm rên trong hộ xá // Là người sáng hay đã lòa // // Hai mươi năm, những người đi đã về bến // Một vùng quê hương không còn // Những người điên trong ngục khám // Một đoàn quân trong khách sạn // // Hai mươi năm, nhiều kẻ gian trong làng xóm // Người hiền khô mang gông cùm // Kẻ mộng du lên bạo chúa // Người ngồi khóc trên sân chùa // // Hai mươi năm, những nụ hoa cho người hái // Những thể xác cho ai đầy // Một thầy cô trong nhà chứa // Gặp trò xưa bỗng khóc òa // // Hai mươi năm, người còn tâm hay còn trí // Lòng sục sôi như vỡ bờ // Ðàn lạc giây đang bỏ xó // Còn vọng nghe tiếng nức nở // // Hai mươi năm, Triệu người đi trong cuộc sống // Mà thể xác như không hồn // Triệu người lao trong cùng khốn // Và buồn vui như bao lần // // Hai mươi năm, Người hiền lương dẫu còn sống // Phải cật lưng trong thiên đường // Những vết nhăn trên vừng trán // Và hòn than nung trong lòng
© 2024 Lyricenter.com