Mấy ai trong đời đã chưa một lần đau khổ vì yêu // Chuyện người con gái Ngọc Uyên tuổi độ trăng tròn // Khi mới vào đời nàng đã vội yêu // Yêu một chàng trai kia say đắm mộng ban đầu // Ước Uyên trọn đời sẽ mãi chung tình // Ðẹp duyên kiếp ngàn sau // // Có ai đâu ngờ khóc duyên lỡ làng mối tình lìa tan // Nàng buồn không nói mượn thơ ghép niềm tâm sự // Bao tháng năm rồi mà tình nào quên // Vẫn giọt sầu tương tư hoen ướt bờ mi dài // Xót thương phận mình duyên kiếp bẻ bàng // Ðời sao lắm trái ngang // // ÐK: // // Ðêm đêm Uyên khóc mình // Tìm quên dĩ vãng thương đau // Lời thề cùng người chung đôi // Ðể rồi người phũ phàng sang ngang // // Bơ vơ trong nỗi u hoài // Sầu thương héo úa xuân thì // Tháng ngày hững hờ êm trôi // Nàng không sao xóa mối tình ngày xưa // // Nhưng ai thương nàng cảm thông cho phận má hồng dở dang // Ðời người con gái mỏng manh như đời hoa cỏ // Sớm nở vội tàn lỡ làng tơ duyên // Mắt buồn nhìn xa xăm ôm ấp một kỷ niệm // Sống trong hiu quạnh nàng với bóng nàng // Tìm quên lãng tháng ngày ...
© 2024 Lyricenter.com