Mỗi khi em cất lên tiếng hát // Nơi sân khấu chỉ có mình em // Và cả mỗi khi em cất lên lời nói // Em luôn ước rằng chúng có thể đến với anh // Dường như em thấy nụ cười anh dành trao em // Liệu đó có phải là hiện thực, hay phải chăng chỉ là mơ tưởng của em // Nơi góc khuất của quán bar nhỏ bé, anh luôn đứng đó // // Ðêm cuối cùng của em là dành cho anh // Vẫn những ca khúc cũ, chỉ một lần nữa thôi // Ðêm cuối cùng của em với anh ử // Có lẽ là đúng, cũng có thể không // Nhưng em vẫn luôn yêu, luôn nhớ // Cách anh nhìn em sao thật rụt rè // Ôi, nhưng liệu anh có biết // Rằng ánh mắt em cũng đang hướng về anh // // Anh yêu, vẫn là anh đứng đó // Với ánh mắt ấy dành trao em // Dường như không hề có nỗi đau trong đó // Cũng chẳng hề có nỗi thất vọng thoáng qua // Liệu em có phải là người như thế // Người luôn dày vò anh, dù nhẹ nhàng nhưng thật xót xa // Và chỉ cái nhíu mày rất nhỏ // Em cũng sẽ biết rằng anh chẳng hề mộng mơ // // Vậy hãy để em đến bên anh // Thật gần như những gì em hằng mong muốn // Gần đủ để em có thể cảm nhận nhịp đập bối rối của trái tim anh // và em sẽ ở bên anh, thì thầm nho nhỏ // Rằng em yêu biết bao ánh mắt trầm lặng anh dành cho em // Và anh có hay chăng // Ánh mắt em cũng trao cho anh vậy // // Anh yêu, vậy hãy chia sẻ với em // Tình yêu của anh nếu như anh có đủ // Những giọt nước mắt mà anh đang kìm nén trong lòng // Hay là những nỗi đau nếu đó là điều anh hằng dấu kín // Em phải làm gì để cho anh biết rằng // Em ko chỉ có tấm áo với giọng hát mà thôi // Hãy đến bên em và rồi anh sẽ biết // Anh chẳng phải chỉ đang mơ ước mà thôi // // Anh yêu, vẫn là anh đứng đó // Với ánh mắt ấy dành trao em // Dường như không hề có nỗi đau trong đó // Cũng chẳng hề có nỗi thất vọng thoáng qua // Liệu em có phải là người như thế // Người luôn dày vò anh, dù nhẹ nhàng nhưng thật xót xa // Và chỉ cái nhíu mày rất nhỏ // Em cũng sẽ biết rằng anh chẳng hề mộng mơ
© 2024 Lyricenter.com