Từ nghìn năm trước đất mòn nào đưa// Kéo ngoài Trường Sơn theo bóng tối tuổi gầy mòn// // Những lời, lời từ ly chưa hết đêm dài chưa hết những ngày là ngày vui// Gió Thu sao chẳng đến lửa chưa tắt để không hết đêm tàn canh// Xuyên lá rừng trăng gục xuống trăng đẩm máu// Và rồi họ về đây, về đây trong gió mù mây quanh// // Từ đó lửa binh khói đã xô cuốn ngửa nghiêng mái tranh hiền hoà ngày nào// Trường Sơn vì không chối lời xưa ấy người đi đã quên lời hẹn ngày về// // Từng biết bao anh hùng đem máu rửa thù nhà// Dâng cả cuộc đời trai một bầu trời Mê Linh kia hiền hoà// Lần bước trên đường từng đoàn trai đi vượt lên đồi núi// Ðường trên đá, đường tăm tối, đèo cao dốc sáng trăng chạy mịt mù// Nhìn qua từng trang sử còn ghi nét vàng son núi Lam ngày nào quật cường// // Gục ngã nơi sa trường, manh áo nhuộm bụi đường// Cây lá bạc màu xanh, một lời nguyền hy sinh chưa hề nhoà// Hoài đừng quên gông cùm xích xiềng quê hương// // Từng người xưa khuất đất mẹ gầy khô// Núi chập chùng xa trong nắng cháy phủ bụi mờ// // Mấy mùa mùa đợi mong, mai nở ven rừng, Xuân đến bao giờ người nào hay// Lắng nghe chim rừng hót giọng ai oán trường bi khúc dâng chàng trai// Thôi hết rồi ai còn đó ai ngã xuống// Ngày nào con đi, mẹ ơi sương ướt thấm làn mi// // Lửa cháy, lửa lên ngun ngút, sáng rực trời, sáng cả nghìn thu// Lửa cháy, lửa chưa muốn tắt, nhưng nào cháy được trái tim chàng trai// Dâng đất mẹ cả cuộc đời trong sạch// // Núi nghiêng nghiêng đường dốc Trường Sơn hỡi từng chứng kiến bao hình ảnh// Bao thế hệ không từ chối cho nghìn trước// Và rồi họ vùng lên một đêm mưa bão về Trường Sơn// // Ðường tối tăm mịt mù,// Sương xuống phủ ngập trời// Nghe tủi hờn xa, trời cuồn cuộn mênh mang trên sườn đồi// Trường Sơn nằm dài hiên ngang
© 2024 Lyricenter.com