Ðời! Không ai dám trách con tim trăm năm chẳng vướng nợ tình// Từ nay cho đến lúc xuôi tay, vẫn không màng đến yêu đương.// Có là gỗ đá, vẫn không rung động và không xao xuyến// Nên giờ đây đứng trước ngã ba tình lòng mới phân vân.// // Ðời, đời tôi chưa biết yêu thương ra sao hạnh phúc thế nào // Chỉ nghe qua khúc hát, chỉ đọc trong thơ, rồi tôi mộng mơ// Mơ trời hoa bướm, tiếng chim vui đùa, mừng cho đôi lứa// Có vần mây trắng, gió mát trong lành, và có đôi tạ// // Mình là tiếng hát con tim, là niềm cảm xúc thiêng liêng// Là gạch lối giữ hai tâm hồn nói chung tiếng// Nói sao hết nỗi lòng, tiếng yêu khó vô cùng// Chỉ riêng trái tim mình, có biết hay không.// // Ðời, đời tôi sao quá ít khi vui, nhưng sao lại lắm khi buồn// Buồn thương cho số kiếp lang thang một bóng riêng tôi // Ðã từng gian khổ, khổ đau trăm chiều, tủi hờn không thiếu// Nên chỉ mơ ước, ước muốn khiêm nhường, hạnh phúc đơn sơ// // Tình, tình là như thế mong sao ai kia hiểu thấu cho mình// Dù sao đi nữa, vẫn thấy trong lòng tâm hồn tan nát// Ai thường đau khổ, mới biết được tình, tình như thế đó// Ðó là duyên số, chẳng trách chi đời, chẳng lỗi nơi aị//
© 2024 Lyricenter.com